Bài quan tâm
Bỗng chàng yên lặng như tượng gỗ rồi nói mấy câu nửa tiếng Pháp nửa tiếng Nam , giọng bông đùa : Sống gấp hay không sống gấp , đằng nào cũng tệ như đàng nào , cái cách tốt hơn hết là nhồi một viên đạn nhỏ vào trong sọ. |
Loan nói đùa : Nào thì dậy để về nhà chồng ! Hai chữ " nhà chồng " , Loan nhắc đi nhắc lại như thể nhồi vào óc rằng việc lấy chồng đã là một việc nhất định rồi , nàng không còn phải nghĩ ngợi lôi thôi gì nữa. |
Nhưng tôi giúp gì anh được , các công việc tôi học mấy năm trời vứt đi cả , lệ luật mà tôi nhồi vào óc bấy lâu dùng ở cái xã hội nhân công tổ tạo này thời nay còn được , chứ nó sống sượng lắm nên quẳng nó đi cho nhẹ óc , trước kia tôi cũng có cái ý nghĩ như anh , nhưng còn mập mờ chưa rõ , là vì sợ người khác , sợ người khác họ chê là tại mình dốt , mình yếu nên không chen được với họ nên mới đâm ra nghĩ như thế. |
Ai qua quán Trắng , phố nhồi Để thương , để nhớ cho tôi thế này ! Trèo lên cây khế nửa ngày Ai làm chua xót lòng này khế ơi ! Bây giờ tôi đứng người ngồi Con dao lá trúc bình vôi têm trầu. |
Ao hồ cá lội trông sao Em có chồng anh biết liệu làm sao bây giờ ? Ao sâu bắt chẳng đặng cá Vườn rộng bắt chẳng đặng gà Lấy chi tiếp khách đàng xa hỡi chàng ! Ao sâu thì lắm ốc nhồi Chồng mình lịch sự nửa người , nửa ta Ghen lắm thì đứt ruột ra Chồng mình thì tới tay ta phen này. |