Bài quan tâm
Chăn đơn nửa đắp nửa hòng Cạn sông , lở núi , ta đừng quên nhau Từ ngày ăn phải miếng trầu Miệng ăn , môi đỏ , dạ sầu đăm chiêu Biết rằng thuốc dấu hay là bùa yêu Làm cho ăn phải nhiều điều xót xa Làm cho quên mẹ quên cha , quên cửa quên nhà Làm cho quên cả đường ra lối vào Làm cho quên cá dưới ao Quên sông tắm mát quên sao trên trời Đất Bụt mà ném chim trời Ông Tơ bà Nguyệt xe dây , xe nhợ nửa vời ra đâu ! Cho nên cá chẳng bén câu Lược chẳng bén đầu , chỉ chẳng bén kim Thương nhau nên phải đi tìm Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn. |
Cho nên Hai Nhiều cứ lập đi lập lại mãi câu nói nửa vời : Trời ơi , may thật là may. |
Thế thì cái gì đã thúc đẩy ta trước ? Chái nhà học ? Ngôi nhà quay mặt về hướng tây mái thấp lòa xòa trên hai khuôn cửa sổ có tấm phên chống nửa vời , dưới nắng chiều trông thật giống với một khuôn mặt ngái ngủ ? Cây gạo " thơm tho " ở bến sông ? Cái miễu cô độc ở giữa đồng trống ? Ánh đuốc canh lúa lập lòe ? Cái bếp thấp nơi một người con gái mắt sáng , cổ cao và trắng , mặc chiếc áo có vết rách ở cùi chỏ ? Bao nhiêu công phu cho một cuộc chuyển quân nguy hiểm chỉ vì bao nhiêu hình ảnh mờ nhạt , tầm thường ấy sao ? Thực sự ta đã nghĩ gì ? Ta muốn gì ? Huệ đứng bên cửa sổ nhìn những giọt lá me vàng rơi đều rơi đều , lòng bập bềnh bồi hồi. |
Tuy nửa vời , ướp mộng rồi tứ tán nhưng Củng còn có lúc ngẫm ngợi. |
Dân biển ăn sóng nói gió , tính đại lượng nhưng yêu ghét đến chốn đến nơi , không nửa vời Vũ buộc phải nâng ly lên uống hết , mặt nhăn quắt lại như uống thuốc đắng. |