Bài quan tâm
Nhưng nghĩ Loan bị nhà bắt buộc lấy người khác mà em thì phải sống cái đời phiêu bạt vô định , nên em không thể nào cùng Loan đi một con đường và hôm đó em phải đóng vai một người bạn vô tình để cho Loan quên hẳn em đi. |
Nhìn cái cảnh chán nản trước mặt , Dũng cảm thấy hết cả nỗi buồn của đời Tạo , một đời phiêu bạt bốn phương , rồi trôi giạt đến kết liễu ở xó chợ hẻo lánh này. |
Em đã như con chim lạc đàn , nay đây mai đó , đang quen sống với đời phiêu bạt giang hồ , thì anh cũng chẳng nên lưu luyến em làm chi. |
Mình lầm lỗi thì mình chịu , nhà mình làm gì nên tội mà để kẻ khác chỉ trích , mỉa mai ? Nghĩ đến cha mẹ , tâm hồn Tuyết trở nên uỷ mị : Tuyết mất hết tính bướng bỉnh , liều lĩnh của cô gái phiêu bạt : Hai giọt lệ đọng trên gò má. |
Chính ! Đời khổ sở lắm , lấm bùn , khốn nạn là đời một nhà chân thi sĩ... Rồi tiếng cười khô khan , Tuyết tiếp luôn : Vâng , em thật là một nhà thi sĩ , kể cái đời em cũng là một bài thơ tuyệt tác rồi... Sáng hôm nay , trong lúc người ta vui mừng chào đón xuân , trong lúc người ta sum họp một nhà , cha , mẹ , anh , em đông đủ thì ngoài đường phố vắng , lang thang , thất thểu một tấm linh hồn phiêu bạt... không cửa , không nhà , không thân , không thích , không một chút tình thương để thầm an ủi... Giòng châu rơi lã chã , Tuyết vẫn cười : Có phải thế là làm thơ không anh ?. |