Bài quan tâm
hương châm của anh vẫn chỉ là : cắn răng mà chịu. |
Con người bị áp bức ấy , lúc sống đã ưỡn ngực mình ra cho anh em bạn tù cùng khổ thích vào da thịt những chữ xanh để nêu lên một phương châm sống : “Thà chịu chết quyết không chịu nhục giờ đây đã nằm xuôi tay trên bãi cỏ , nhưng đôi mắt hãy còn chưa chịu khép lại” Tía nuôi tôi nhìn vào mặt cái xác , khấn to , như gọi hồn người chết về chứng chiếu lời mình. |
hương châm của anh vẫn chỉ là : cắn răng mà chịu. |
Cái phương châm sống cuối đời rút lại là ở hai điểm : Một là làm thật nhiều muốn viết gì thì viết , không định bụng thế này thế kia , mà cũng không sợ mang tiếng khi viết. |
Hoá ra , lại cái phương châm cũ của Xuân Diệu : không sĩ diện. |