Bài quan tâm
Gian buồng bỗng trở nên rộng rãi quá chừng : một cái lạnh thấm thía đến tâm hồn. |
Anh qua chốn tây thành đành tâm nhẹ bước Vai mang khẩu súng , đạn luộc sau lưng Thương thầy mẹ cao tuổi , thương vợ con trẻ dại quá chừng Mai đây mũi tên hòn đạn anh liệu còn giữ vẹn tấm thân trở về ? Anh quen mà em nỏ quen nhà Anh đứng ngoài ngõ , hỏi : gà bán không ? Anh quen em những thuở đang bồng Đang ăn cơm mớm , mặc áo lồng đi chơi. |
Bấy nhiêu con người khác nhau quá chừng về cá tính , hoàn cảnh cùng gặp nhau ở Tây Sơn thượng như một sự tình cờ , sống chen chúc bên nhau , nhà này kế với nhà kia , nép nhau nương nhau chống chỏi với khí núi , đói khát , bệnh tật ; rồi lại đánh nhau , chém nhau vì những chuyện cỏn con ! Cái tài buôn nguồn của biện Nhạc thật chưa đủ để đối phó với thực trạng rối bời này. |
Tại sao điều mọi người đều thấy , đều đoán trước mà ta không thấy ? Cái gì che mắt ta ? Cái gì lừa dối ta ? Cái gì ? Niềm hy vọng vu vơ lãng đãng , bám víu vào một ánh mắt , một câu nói , một cái cúi đầu thẹn thùng , một vẻ bối rối , một cách nói lửng lơ ? Tất cả chỉ là những lầm lẫn hay giả trá , đáng thương hay đáng ghét vì dù ở trong trường hợp nào , Huệ vẫn tự thấy mình ngu ngơ quá chừng . |
Tội nghiệp cho cái ông vua mê ga quá chừng `ng là mê : Dương Quý Phi chết rồi mà thương nhớ không nguôi đến nỗi phải nhờ Thân Thiên sư đánh đồng thiếp đi tìm , mà đến lúc Thân Thiên sư bảo là đã gặp nàng thành tiên trên cung nguyệt. |