Thịt thì mềm , bánh thì dẻo , thỉnh thoảng lại thấy cay cái cay của gừng , cay cái cay của hạt tiêu , cay cái cay của ớt ; thỉnh thoảng lại thấy thơm nhè nhẹ cái thơm của hành hoa , thơm hăng hắc cái thơm của rau thơm , thơm dìu dịu cái thơm của thịt bò tươi và mềm... rồi thì hòa hợp tất cả những vị đó lại , nước dùng ngọt cứ lừ đi , ngọt một cách hiền lành , êm dịu , ngọt một cách thành thực , thiên nhiên , không có chất gì là hóa học... không , ông phải thú nhận với tôi đi : "Có phải ăn một bát phở như thế thì khoan khoái quá , phải không?" quả vậy , ăn một bát phở như thế , phải nói rằng có thể "lâm li" hơn là nghe thấy một câu nói hữu tình của người yêu , ăn một bát phở như thế , thú có thể ví như sau một thời gian xa cách , được ngã vào trong vòng tay một người vợ đẹp mà lại đa tình vậy ! Y hẳn cũng có người cảm giác như tôi , cho nên biết bao nhiêu bận đứng chờ làm phở , tôi đã thấy những người đàn bà , đàn ông , người già , trẻ con , bưng lấy bát phở mà đôi mắt sáng ngời lên. |