Bài quan tâm
Mình chả nên quấy quá . |
Tết ở đây thiếu gì vải lụa của Thái Lan , Đại Hàn , thiếu gì đồ ăn thức uống của Nhật , của Mỹ , thiếu gì trái ngon , gái đẹp “lô can” , nhưng cơn cớ làm sao mỗi khi có sự giao tiễn đôi mùa thì lòng lại hướng về quê cũ xa xưa , mơ lại ngày nào cùng vợ đi mua đôi ba chậu cúc vàng , quất đỏ , rồi về a quấy quá uá cho xong để lại đi ù lên Ngọc Hà mua mấy cánh mẫu đơn về để cắm bình , không quên vài tấm giấy đỏ để gói tiền mở hàng cho trẻ , một chai Mai Quế Lộ hay Sử Quốc Công , hai vợ chồng đi dưới mưa riêu riêu dặn nhau phải nhớ mua một hộp trà Thiết Quan Âm vỏ thiếc và xẻ vài chai rượu nếp cẩm hạ thổ từ tháng tám ! Nhớ lại như thế thì quên làm sao được vào những ngày hai mươi bốn , hai mươi lăm vợ thức từ bốn năm giờ sáng , khoác một cái áo lạnh trên mình ngồi giữa sập sắp xếp các món đồ đem đi biếu tết những bạn bè thân thiết. |
Tới bây giờ , tôi cũng không hiểu làm sao mình còn sống được , nhưng hôm đó , trong cái hầm nước lỏng bỏng , tôi tìm được trong hốc đất một cái khăn trắng thêu hai con chim đậu trên cành mận trổ đầy hoa , và một dòng thêu dở : "Đường dài ngựa chạy biệt tăm... " ... "Người thương có nghĩa trăm năm cũng về " Hiên buột miệng , rồi giật mình , cô quấy quá thêm Cháu đã đọc câu ca dao nầy ở đâu rồi , chắc là trong trường học. |
Chắc thằng giặc trời cũng chỉ quấy quá vài bữa thôi mẹ ạ. |