Người ly hương còn nuối tiếc không biết bao nhiêu cái không khí chùa chiền ở Bắc vào dịp lễ Trung Nguyên , chiêng trống , chũm choẹ vang rân cả những vùng chung quanh , các sự lũ lượt ở xa về họp ở mấy ngôi chùa chính , đội mão có múi như múi khế , thêu xanh đỏ , trắng , vàng , cầm gậy chạy đàn , ra điệu phá cửa những nhà ngục ở dưới âm ty để giải thoát cho những u hồn tội lỗi rên xiết trước những hình phạt gớm ghê mà óc người không thể nào hình dung được trọn vẹn , như leo cầu vồng , rớt xuống sông mê , chó ngao moi ruột , quăng vào vạc dầu , cưa đầu , móc mắt , leo cột đồng nung đỏ , rút lưỡi hà răng… Có trông thấy người vợ bé nhỏ thắp hết tuần nhang này đến tuần nhang kia , khấn hết bàn thờ này đến bàn thờ khác , xuýt xoa lễ bái hết gốc cây này đến ụ đất kia , mình mới thấy rõ ràng hơn hết cả bao giờ là vợ mình tin tưởng như điên , lễ trời lễ phật đã đành , nhưng nếu thấy rằng lễ yêu tinh quỷ sứ , cô hồn các đảng , bà cô ông mãnh mà các tà ma yêu quái đó đỡ ác đi thì cũng chẳng ngại gì mà không lễ. |