Bài quan tâm
Cái nhà này ông Hạnh đã ở hơn hai chục năm nay , từ ngày chưa có Mai và Huy , ông ta thuộc từng cái xà , cái rui , từng chỗ gỗ rác , gỗ mọt , từng viên gạch vỡ , từng gốc tường sứt , bây giờ ông ta sắp sửa phải rời nó để đi nơi khác , để nhường lại cho người chủ mới , họ đem đồng bạc đến mà cưới , mà chôn biết bao những kỷ niệm của một nhà , biết bao sự vui , sự buồn , sự mừng , sự giận của gần một trăm năm. |
Cái miễu linh thiêng Có bốn cây cột kiền kiền rui tre mè trắc Đôi đứa ta trúc trắc Cắt tóc thề nguyền Lời thề nước biếc non xanh Nhện giăng sóng dợn sao đành bỏ nhau. |
Cái miễu linh thiêng , có cây cột kiền sắt , rui tre mè trắc Anh thương em thương chắc , không phải thương lường Chẳng tin em hỏi lại phố phường mà coi. |
Ông phải nằm lặng trên mặt chiếu ẩm một lúc khá lâu , mới nhận ra được những rui mè bằng tre của mái quán thấp , màu sáng vàng ủng và mong manh hắt từ ngọn đèn dầu đặt ngay dưới nền cách chỗ gia đình ông ngủ không bao xa. |
Nhà dột thật đấy , nhưng nếu rui mè còn tốt thì ta chỉ việc thay tranh thôi. |