Bài quan tâm
Nhưng anh đi trốn với em để làm gì ! Có phải để gây lại hạnh phúc cho đôi ta không ? Vậy hạnh phúc ấy anh liệu có còn được hưởng nữa không ? Lộc toan ngắt lời , thì Mai đã vội nói luôn : Dù chúng ta ẩn núp ở một nơi hẻo lánh , dù chúng ta tìm tới một nời rừng rú mọi rợ , hay xa tắp đâu đâu ở tận thế giới khác , dù chúng ta sống như tự chôn vùi đời chúng ta vào một nơi sâu thẳm không ai dò biết tin tức , phỏng lương tâm chúng ta có được yên , có để cho chúng ta an nhàn mà hưởng sung sướng chăng ? Hãy nói anh đã. |
Ông giáo kinh ngạc hỏi : Tôi có làm được gì để giúp ông đâu ? Biện Nhạc ngả người tới trước , thuật lại rành rẽ : Ở đây , như thầy thấy đó , là đất rừng rú . |
Nhưng tôi thấy có hai điều bất lợi : một là nghĩa binh của ta lâu nay quen ở chốn rừng rú , tuổi tác chênh lệch , quần áo lôi thôi , chắc chắn không có đủ uy nghi như toán dàn chào tôi tuyển lựa và huấn luyện kỹ trên Kiên thành. |
Hắn quên chúng ta là dân rừng rú , vô ra đâu cần đường quan ! Doanh trại của chúng ta thế nào ? Những dấu chấm này là chỗ chúng ta đóng quân. |
Anh vẫn nhìn tôi bằng con mắt của hàng chục năm trời trước giữa rừng rú bom đạn ? Sài tự ái ”Cám ơn anh. |