Bài quan tâm
Sáng tháng bảy , ai chẳng nhớ đến đại lễ Vu lan bồn , xá tội vong nhân ! mà cứ nói đến xá tội vong nhân , chắc chắn trong mười người Bắc Việt di cư phải có tám chín người nhớ đến bài thơ Chiêu hồn : Tiết tháng bảy mưa dầ sùi sụt.t , Toát hơi may , lạnh buốt xương khô. |
Thế nhưng mà tại sao những cô hồn rách rưới tang thường kéo từng đoàn đi lơ lửng trong không kh sùi sụt ụt mưa dầm , lạnh toát hơi may , cứ diễu đi diễn lại mãi không thôi thế này ? Họ đi đâu mà kéo đi bất tận thế này ? Họ có bao giờ nghỉ ngơi không , hay là cứ phải đi như thế mãi , như thế mãi ? Mà họ là ai vậy mà trông vừa gớm ghê , vừa ai oán ,nửa như thực mà nửa như hư thế này ? Quả là đến lúc viết tời đây tôi cũng không hiểu tại sao lại nhớ đến một chương trong thiên phóng sự “Về Bắc Việt” của Madeleine Riffaud “ viết dưới bom” : ở , Mỹ bắt đầu oanh tạc Bắc Việt hồi 1966 chính là vào cữ mưa rằm tháng bảy , vong nhân xá tội đây ! “Chúng tôi đọc thấy rằng , từ một vài tháng nay , các phi vụ ở Bắc tăng gấp ba , số bom ném cao lên vòn vọt , còn nhiều gấp tư số bom ném trung bình hàng tháng ở Cao Ly. |
Có người thuật lại rằng có những ngày mưa dầm sùi sụt những cái bóng ma ấy kéo nhau thành hàng một , đi lơ lửng trên trời , sàn sàn các ngọn cây và lại cũng có hôm họ lại hiện ra trong các chợ vầy vọc và các hàng miếng chín và chỉ từ sáng đến trưa bao nhiêu thịt thà , nem chả tự nhiên thiu thối hết , chỉ có mà đổ đi. |
Cái mặt lạnh tanh gớm ghiếc của nó co giật méo xệch , bọt mép sùi sụt . |
Chú Đức tưởng dì nói chơi , cười sùi sụt : Trời đất , sao có được? Dì Diệu tỉnh rụi : Mướn đẻ. |