Bài quan tâm
Chàng tự cảm thấy mình tầm thường và... khốn nạn làm sao ! Chàng giật mình và tỉnh ngộ khi hiểu được là cái tầm thường và cái khốn nạn kia chỉ cần một phút hay một giây ngắn ngủi thôi , là có thể đánh ngã gục mình như chơi ! Và giây phút đó chính là sự khác biệt giữa lòng cao thượng và hạng vô lại ! Phải , con người vẫn chỉ là con người ! Con người không phải là thần thánh , dù không phải là giống ‘bốn chân’ ! Đứng trước sắc đẹp dịu dàng âu yếm , bất luận là ai , dù có giáo dục , căn bản đạo đức đến đâu cũng không sao tránh nổi sự rung động , sự thèm muốn khao khát... Nếu cái giây phút oan nghiệt kia là sự thử thách , xem chúng ta ‘vĩ đại’ đến bậc nào , thì chính nó cũng lại là điều nhắc nhở cho chúng ta biết rằng : ‘chúng ta vẫn chỉ là con người mà thôi !’. |
Thứ giá trị chìm khuất trong một thứ mà sương thần thánh như các bức tượng ẩn núp sau lớp khói hương mù mịt. |
Ấy đấy , cái mùa xua thần thánh 'nh của tôi nó làm cho người ta muốn phát điên lên như thế đấy. |
Những cái phá sặc sỡ , những cái khăn , những đôi hài sảo thêu xanh viền đỏ với bao nhiêu hoa tai bạc , vòng cổ vàng , vòng tay đen , vòng chân tím giao hoan với mây ngàn trắng màu bạc cũ , gió núi biêng biếc màu bằng lăng làm cho phiên chợ cưới và bao nhiêu cảnh vật ở chung quanh có một vẻ huyền ảo lung linh như một buổi quần tiên đại hội trong một thuở vườn thần thánh trên Thiên Đình. |
Ấy là tại vào cái thuở thanh bình ấy , pháo đốt suốt cả đêm không ngớt một phút nào , người đi lễ đông nườm nượp , lại thêm có những người có lẽ vì vui quá cứ ngửa mặt lên trời đi ngâm thơ bô bô ở ngoài đường ! Ôi những đêm giao thừa xa xôi , những đêm giao thừa cực lạc , đi không bao giờ trở lại , ta chẳng còn thấ thần thánh nh xuống trần để vui cuộc đời trần tục , ta chẳng còn thấy Đức Tin ngời lên trong ánh mắt của muôn người… Cố nhân ơi , cố nhân đem theo biết bao nhiêu hương vị đậm đà của kiếp sống khiến cho những giao thừa còn lại chỉ là thừa mà thôi… Em ở mình đây , trời nắng lắm , Sài Thành không biết có xuân sang. |