Bài quan tâm
Thu nói : Anh Trương thi sĩ nhỉ. |
Sinh cười nói đùa : Tuyết của tôi có linh hồn một nhà thi sĩ... Tuyết nghiêm nét mặt : Em không nói đùa đâu. |
Những thi sĩ sẽ ca tụng cái thủa thần tiên ngồi ngắm khói thuốc lá giữa lúc câu thơ sắp hiện hình trong khối óc. |
Chương cười vui vẻ cái cười không có ẩn một ý nghĩa mờ ám bảo Tuyết : Trời ơi ! Dễ thường Tuyết đã trở nên một nhà thi sĩ . |
Chính ! Đời khổ sở lắm , lấm bùn , khốn nạn là đời một nhà chân thi sĩ... Rồi tiếng cười khô khan , Tuyết tiếp luôn : Vâng , em thật là một nhà thi sĩ , kể cái đời em cũng là một bài thơ tuyệt tác rồi... Sáng hôm nay , trong lúc người ta vui mừng chào đón xuân , trong lúc người ta sum họp một nhà , cha , mẹ , anh , em đông đủ thì ngoài đường phố vắng , lang thang , thất thểu một tấm linh hồn phiêu bạt... không cửa , không nhà , không thân , không thích , không một chút tình thương để thầm an ủi... Giòng châu rơi lã chã , Tuyết vẫn cười : Có phải thế là làm thơ không anh ?. |