Bài quan tâm
Bây giờ đã đến cái thời kỳ tôi hơi ra ngoài đời mà đến gần cảnh vật rồi đó , tôi mới biết rằng tôi chưa từng yêu gì hơn yêu cảnh thiên nhiên , lắm khi có thể lấy đấy làm cái vui ở đời , khuây khoả được lắm nỗi đắng cay sầu thảm : có khi tôi ngắm cảnh mà quên cả mọi nỗi gian truân , quên cả thế sự , tưởng có thể bỏ cả vinh hoa phú quí để được hưởng một cái thú cỏn con với cây cỏ. |
Cái lòng tôi yêu cảnh thiên nhiên thật đã tới đến cực điểm. |
Tôi thốt nhiên nghĩ đến tứ cố vô thân , người trong nước như thờ ơ lạnh nhạt , bấy lâu gian truân khổ sở mà không ích lợi cho ai , nên không thiết gì nữa , muốn ghen với nghìn người khác được sung sướng hơn mình , liền ngả nón mà nói một câu , một câu ấy mà cuộc đời tôi xoay hẳn đi ; bấy lâu vì xã hội , vì danh giá làm cho mình không phải là mình , nay đến trước cảnh thiên nhiên bao nhiêu cái phụ thuộc xưa kia tô tạo nên tôi không có nữa. |
Tôi hình như lúc nào cũng háo hức muốn làm hay cho người khác , ở chỗ thiên nhiên này , cái lòng tôi mới có thể nẩy nở ra được. |
Người thời làm cho trong đồn điền có nhiều hoa lợi cho dân khỏi đói , người dạy về công nghệ , người thì dạy học , cốt làm cho họ biết ăn ở với nhau cho hoà hợp , biết yêu cảnh thiên nhiên , biết sống ở đời là vui , mà ở đời thường cũng chỉ có thế mà thôi , còn ngoài ra là hão cả. |