Bài quan tâm
Mấy thầy khoá gò lưng trên cánh phản Tay mài nghiên hí hoáy vi thơ xuân xuân ; Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm Miệng lẩm nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ ; Bà cụ lão bán hàng bên miếu cỏ , Nước thời gian gội tóc trắng phau phau. |
Tự nhiên tôi nhớ đến những câu thơ xuân Diệu : Thuyền qua mà nước cũng trôi Lại thêm mây trắng trên trời cũng bay Tôi đi trên chiếc thuyền này Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi Cái bay không đợi cái trôi Từ tôi phút trước sang tôi phút này Cuộc đời đã thực sự đổi thay. |
Nhà phê bình văn học Nguyễn Đăng Mạnh có lần bảo tôi : thơ xuân Quỳnh tự nhiên , như đã gọi là phụ nữ thì phải sinh con đẻ cái vậy. |
Những ý kiến tương tự như thế khen thơ xuân Quỳnh dễ đọc , khen thơ làm tự nhiên mà thuyết phục khá nhiều. |
Một lần nào đó chị tự hào bảo riêng với tôi : Nói được niềm vui nỗi khổ của chính mình , tôi cảm thấy có cái sung sướng không mấy ai có ! Như người khác không được yêu mà mình được yêu , như người khác chỉ biết im lặng mà mình biết nói , và nói lên được thành tiếng , hỏi không vui sao được? Nhạy cảm : ưu thế và tai vạ Có một ba thơ xuân ân Quỳnh viết mang tên Con yêu mẹ , ở đó khi kể lại cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con , tác giả ghi lại mấy câu vui vui của đứa trẻ , nào là Con yêu mẹ bằng trời xanh / Rộng lắm không bao giờ hết , rồi vân vi đủ thứ , và kết lại bằng câu Con yêu mẹ bằng con dế. |