Bài quan tâm
Hồng tò mò ngắm cái thông phong đèn ám khói vì đặt lệch và vơ vẩn nghĩ ngợi : “Lạ ! hơn hai tuần lễ chẳng thuốc men gì , bây giờ bỗng dương lại đón đốc tờ !” Nàng mỉm cười nghĩ tiếp : “Mời lão đốc tờ ấy... Hừ !... Thôi mình cứ để xem sao đã... hay họ sợ mình chết ?...” Sự thực không những không ai sợ Hồng chết , mà cũng chẳng ai nghĩ đến nàng hay để ý đến bệnh trạng của nàng. |
Nhưng lúc bà để ý tới cái thông phong ám khói và cái bấc đèn cháy lệch thì bà chau mày tỏ vẻ khó chịu. |
Bàn tay tôi chạm vào cái thông phong rát bỏng. |
Nghĩ đến đấy , Tám Bính rùng mình , đưa cặp mắt ám khói trông gian buồng chật hẹp , ngăn cách buồng bên bằng những ván gỗ ghép liền đã mục nát và nhơ nhớp những vệt quệt trầu như máu đọng , có một chiếc mành sơn trắng chằng chịt mạng nhện ở lối ra vào , và một ngọn đèn vách lù mù vì thông phong chẳng bao giờ trong sáng ở góc tường. |
Đêm đêm , cụ vẫn bảo người nhà thắp cho cụ ngọn đèn thông phong đỏ dịu chứ không ưa cái ánh sáng chói mắt hắt ra từ bóng đèn nê ông rực rỡ. |