Bài quan tâm
"Cách tốt nhất để tiêu hoá những khó khăn trong cuộc đời riêng là phải đưa được nó vào trang viết" tôi nhớ có lần ông đã nói với tôi như vậy và sự thực là càng về sau ông càng tỏ ra hào hứng vì đã mang được cuộc đời quanh mình vào tác phẩm. |
Nguyễn Tuân thường nói tới loại người có "dạ dày" sư tử , cái gì cũng ăn và cũng tiêu hoá sạch. |
Và dị hoá tức là mang cho , bộc lộ ra ngoài , đưa ra , thải ra những gì đã tiêu hoá sau khi tiếp nhận , để rồi tạo một khoảng trống mà tiếp tục đồng hoá nữa. |
Tròn trịa , nõn nà , óng ả , lượn vòng đến hoa mắt đấy nhưng bên trong nó là cái gì nàỏ tiêu hoá và ruột gan , bầy nhầy và cặn bã , thế thôi ! Thế thì việc gì mà mình phải đi ám ảnh , phải hoảng loạn bởi một cái cơ thể thực chất là nhớp nhúa , thực chất là không khác cái cơ thể một con giun , một con gà , một con heo , một con… người ! Tất nhiên còn phạm trù tâm hồn , còn thế giới linh giác biến ảo bên trong nhưng cũng là ảo ảnh , cũng là vứt đi nốt. |