Bài quan tâm
Thì giờ đâu để anh viết văn nữa ? Thôi , tôi hiểu anh rồi ! Được người ta mến mộ khen ngợi , anh lại sợ phải đem hết sức ra làm việc để xứng đáng mãi với lời khen ! Chẳng qua là anh kiêu ngạo , tự đắc và tự phụ ! Minh cười hỏi : Còn gì nữa ? Còn lười biếng và ‘rẻ tiền’ nữa chứ sao ! Anh muốn rời xa làng văn giữa lúc anh đang nổi tiếng để gieo ấn tượng vào độc giả là nếu anh còn viết nữa thì văn của anh sẽ còn hay biết chừng nào , và đồng thời cũng để cho thiên hạ luyến tiếc nữa , có đúng không ? Cái trò này xưa như trái đất rồi ! Giữa lúc ấy , Liên đem nước lên mời. |
Chúng tôi đi yên lặng , nghĩ đến người lính cũ khôn nạn kia , bây giờ lại đắp manh chiếu rách không đủ che thân , nằm nhớ lại những lúc khoác tay vợ đầm bước vào tiệm nhiều ánh sáng , tận bên kia trái đất . |
Đi đường xa , nửa vòng trái đất , trời Phật thương , thằng nhỏ sức khỏe tốt là may. |
Ở xa nhau hơn nửa vòng trái đất , chỉ có thể nói với nhau như thế rồi thôi. |
Cái thông minh nhất của em là em nhận chân được mình là aỉ Chỗ đứng của em ở chỗ nào trên trái đất nàỷ Em cũng rất nhạy cảm. |