Bài quan tâm
Sinh cười nói đùa : tuyết của tôi có linh hồn một nhà thi sĩ... Tuyết nghiêm nét mặt : Em không nói đùa đâu. |
Anh không thấy người ta vẫn bảo hoa nhài là một bông hoa đĩ , vì hoa chỉ nở ban đêm , thế mà đời em em nói ra cũng không hổ thẹn là đời một gái giang hồ... Rồi nửa buồn rầu , nửa đùa cợt , tuyết cất tiếng hát : ...Ngẫm xem hoa ấy thân này... Tuyết đặt đàn , ngồi sát lại gần Sinh : Anh muốn hay không là tùy ý anh , nhưng em thì em cho đời em với đời hoa nhài có liên lạc với nhau. |
Em ngạc nhiên toan bước ra sân , toan hỏi , thì cả ba cô con gái cùng đến xúm lại quanh em , cầm tay em tỏ nỗi mừng rỡ , rồi bảo em : Chị tuyết đây rồi ! Chúng em tìm chị mãi. |
Sinh cười bảo tuyết : Nằm bên hoa , ngửi thấy mùi hoa , mê như thế là thường. |
tuyết nói : Anh để em kể hết đã... Từ lúc ấy trở đi , em thấy em đổi khác hẳn , rồi ngay ngày hôm sau , em gặp một chàng trẻ tuổi , em mê người ấy và từ đó , em không còn là một cô gái mười sáu tuổi trong sạch nữa. |