Bài quan tâm
Tối hôm ấy , tôi lẳng lặng bẻ ống thuốc tẩm vào con cá nướng thơm phức , con chuột ma giáo này nhất định phải chết... Sáng sớm hôm sau , tôi vừa tỉnh giấc đã nghe tiếng chửi the thé bên bà hàng xóm , bà ta chửi đứa nào vô lương tâm , đánh bả chết con mèo khoang , giống ngoại nhưng nuôi nội của bà. |
Hẳn có đứa khốn nạn nào , đứa mất dậy nào đã giết chết nó , toàn bọn vô lương tâm , cấp to hay cấp bé cũng vậy mà mèo nhà bà có ăn tàn ăn hại gì nhà nó đâủ Mà nó nỡ lòng nào như thế. |
Sao có kẻ vô lương tâm đến thế ! Cuộc sống của đất nước còn lam lũ lắm. |
Nó phun nước bọt : Con nhỏ này đúng là lắm mồm ! Chó cắn nó là đáng ! Lối ăn nói độc địa của thằng Quý khiến tôi nóng mặt : Mày là đồ... vô lương tâm ! Hồng Hoa bị chó cắn gần chết mà mày nỡ nói như vậy hả? Quý cười hề hề : Nỡ với không nỡ quái gì ! Chó cắn là tại nó chứ đâu phải tại tao ! Mẹ nó bảo nó không được bén mảng về nhà , ai bảo nó cãi lời chi cho chó cắn ! Tôi ngơ ngác : Mày nói gì? Mẹ nó không cho nó về nhà aỉ Thì nhà nó chứ nhà ai ! Nhà nó ở dưới quê kia mà? Quý nheo mắt , vẻ giễu cợt : Ai bảo mày vậỷ Hồng Hoa ! Tôi đáp , giọng không được quả quyết lắm. |
Nó bắt đầu tức giận : Ðược rồi ! Thế thì bản cô nương đây sẽ tự qua đường một mình ! Ðám Ria Mép , Bắp Rang vỗ tay rần rần : Hoan hô ! Ðừng hoan hô vội ! Tóc Ngắn nghiến răng ken két Nếu bản cô nương đây có bề gì , cái lũ vô lương tâm các ngươi đừng hòng ngủ yên với oan hồn của bản cô nương ! Tóc Ngắn vừa nói vừa rụt rè đặt chân xuống lòng đường. |