Bài quan tâm
Về già Nguyễn Khải có gầy đi đôi chút chứ trong trí nhớ của tôi những năm chiến tranh , đó là một người vóc vạc cao lớn , chuyên cưỡi chiếc xe đạp Diamant loại vành 680 mà chỉ những ai trên thước bảy mới chuộng. |
Chút quà mọn là những số báo của chúng tôi , hình như là quá bé bỏng so với cái vóc vạc cao lớn của ông , nhưng ông đã đổ vào đấy tất cả tâm sức , và bên tai tôi lại vẳng lên tiếng nắc nỏm của Nguyễn Minh Châu : Trông kìa , cụ Tịnh chắc đã viết được hơn chục bài rồi... Ở nhà này , về khoản làm báo , cánh cầm bút lớp sau cứ gọi là xách dép cho cụ Tịnh cũng không đáng ! . |
Trong toàn bộ văn học , con người đang ngồi trước mặt tôi là một thân cây cổ thụ , mà vóc vạc , dáng hình cứ lừng lững , lừng lững tồn tại. |