Bài quan tâm
Nguyễn Thung ở trong phủ kinh hãi , bồn chồn , nghe tiếng trống thúc quân từ xa vọng lại như nghe bước đi của Diêm Vương. |
Nhớ từ những con đường mưa bay riêu riêu cùng vợ đi nhởn nha ven hồ Bảy Mẫu , nhớ những đêm trèo lên ngọn đồi trê đường về Pháp Vân hái một trái cam vừa ăn vừa nghe tiếng trống chèo ở xa xa vọng về mà nhớ lại. |
Đêm mưa sườn sượt nghe thấy tiếng van xin của những người ăn mày ở đàng xa vọng tới , hay tiếng guốc kê sền sệt trên đường khuya , hoặc tiếng rao buồn muốn chết của những người đi bán hàng khuya chưa về với gia đình , mình tự nhiên thấy chán chường cho kiếp sống và tự hỏi có nhiều người khổ quá sức là khổ thế thì có thể gọi họ là người được không ? Nhưng nói cho cùng thì sống chết đều khổ cả. |
Candide hơi buồn nhưng chỉ một lát sau , chàng vui lại vì thấy ở trên một đảo khác có đèn giăng lá kết và từ trên chiếc tàu chạy giữa biển khi chàng nghe thấy tiếng đàn hát từ đà xa vọng.ng lại. |
Nằm nhìn lên những đám mây bay quanh ông trăng sáng in rõ hình thằng cuội , cây đa , tôi thao thức vẩn vơ và nhiều khi , mở mắt rõ ràng , tôi tưởng như thấy có những cô tiên bé nhỏ bằng ngón tay út bay là là từ mặt trăng xuống đất dắt nhau đi “dung giăng dung dẻ” và hát những câu hát dân gian mà tôi thích thú vô cùng vì lẽ chính tôi cũng biết những câu hát ấy : “Ông giẳng , ông giăng – xuống chơi với tôi – có bầu có bạn – có ván cơm xôi – có nổi cơm nếp – có đệp bánh chưng – có lưng hũ rượu – có chiếu bám dù – thằng cu xí xoái – bắt trai bỏ giỏ – cái đỏ ẵm em đi xem đánh cá có rá vo gạo – có gáo múc nước – có lược chải đầu – có trâu cày ruộng – có muống thả ao ông sao trên trời…” Tôi cũng lẩm bẩm trong bụng hát theo các cô tiên rồi thiu thiu ngủ lúc nào không biết , nhưng trong khi chập chờn vẫn nghe thấy tiếng trống sư tử ở đa xa vọng ọng lại và những đứa trẻ hàng xóm vừa vỗ tay vừa đồng ca : Ông trăng mà bảo ông trời , Những người hạ giới là người như tiên. |