Bài quan tâm
Người ta gói xác không kỹ , lúc đi ngang qua tôi , tay cái xác tự nhiên buông xõng , quệt vào vai tôi. |
Người khán hộ đến bên giường cô Mịch , hỏi trống không một câu : Ồ hay ! Cái cô nằm giường này đâu mất rồỉ Tuy lời nói là trống không , buông xõng , song cũng năm bảy cái mồm đàn bà nhanh nhảu nói đón : Ấy , cô ta vừa đây mà ! Hay là ra đằng sau chăng? Một người khác cũng vu vơ thêm : Cô ta đi đâu dễ đến nửa giờ rồi... Ra đằng sau lại lâu thế? Người khán hộ ra cửa sổ trông ra vườn , rồi lại quay trở lại hành lang nhìn trước nhìn sau. |
Hình ảnh những kẻ qua đường có vẻ phải lòng Mịch , những khi ấy , phai nhạt hẳn đi , Mịch đã thường ôm gối chăn , nghĩ đến Long , bàng hoàng soi bói trên thớ vải trắng muốt của gối chăn , ngõ hầu nhìn thấy cái miệng cười gằn , cặp lông mày hay nhíu lại của Long , hoặc là đã lặng im , nhịn thở , để tai nghe qua những cái tích tắc của chiếc đồng hồ , ước mong được nghe lại một lời buông xõng , một câu gắt gỏng , một cái thở dài chán chường của Long , của người đã khinh Mịch , đã rẻ rúng Mịch , đã hứa là tha thứ cho Mịch mà đã nuốt phăng lời hứa , đã phụ Mịch để lấy một thiếu nữ khác , đẹp hơn Mịch , có bố giàu hơn bố mẹ Mịch , nghĩa là một người đã làm khổ Mịch nhưng mà Mịch vẫn cứ vì người ấy mà xót xa , vì Mịch không thể nào quên được người ấy , không thể nào không yêu được người ấy ! Những khi đêm khuya chợt thức giấc , nhìn chung quanh mình chỉ thấy sự hiu quạnh và ánh sáng lãnh đạm của một bóng điện trong dua xanh. |
Rồi lấy ở túi áo ngoài như ta rút mùi xoa ra , một tờ giấy bạc rộng khổ , giơ vào mặt mụ chủ , buông xõng : Này , đây đền ! Mụ chủ còn tần ngần nhìn tờ giấy bạc , sung sướng đến nỗi không nói gì được nữa , thì Long lại tiện thể tay rút luôn vài ba giấy bạc rộng khổ nữa ở túi ra giúi luôn vào tay mụ mà rằng : Này , đây thì chi tiền hát một thể ! Chị em ngơ ngác nhìn nhau. |