Bài quan tâm
Bao nhiêu truyện “Liêu trai chí dị” , “Truyền kỳ mạn lục” đọc từ ngày đi học lần lượt xâm chiếm đầu óc tôi lộn xộn , lờ mờ , nhưng có lúc hiện ra rõ rệt như những tia sá yêu ma ma loé ra trong một thế giới hỗn mang có những hồ ly hoá trang thành đàn bà xoã tóc , những bộ xưng trắng chui từ trong lòng núi ra đi lọc cọc , chạm vào nhau kêu cóc ca cóc cách , và những người không đầu từ những mảnh giẻ ở dưới đất bay ra thành hàng vạn đốm lửa rồi tụ lại thành ra không biết bao nhiêu ngọn tháp bay lơ lửng trên lưng chừng trời. |
Anh ta nhớ lại lúc cùng đi với vợ trong đêm theo bước nhịp mà họ gọi đùa là “nhịp bước quân hành” : ờ , lúc ấy cầm thú ít , yêu ma không có , đời đẹp như một bông hoa trinh trắng , không biết một ngày kia bắt chước Orphée xuống địa ngục tìm Eurydice , có bao giờ lại thấy như thế nữa không ? * * * Ôi mộng , chỉ là mộng và chỉ là mộng mà thôi ! Địa ngục thì bao giờ lại có hoa trinh trắng ! Đến dưới một gốc đèn rầu rĩ , anh thấy cái bóng anh đi lù lù ở phía trước , đi cô độc trên đường dài. |
Bao giờ cũng phải vục đầu vào những tình yêu ma quái thì mới hơ nóng được cảm hứng làm thơ. |