Bài quan tâm
Trong khi Trúc đi lại săn sóc để khỏi nghĩ ngợi thì Dũng vẫn đứng yên , hai tay buông thõng xuống , bàn tay nắm chặt lại , đương cố nghĩ xem vì cớ sao cảnh đời Tạo đối với chàng lại buồn hơn cái chết của Tạo , cái chết đường chết chợ , khốn nạn như cái chết của một kẻ ăn mày... Dũng nhớ đến cái câu ông chủ đồn điền nói lúc nãy : Đến lúc chết , ông ấy vẫn vui vẻ như thường. |
Tôi nghĩ thầm : “Không phải ăn mày lành nghề”. |
Ông ạ , con mẹ Phúc Hoà Ðường nó lại nhiếc tôi sao không kiếm việc mà làm , đi ăn mày thế này không biết nhục à ? Con mẹ Phúc Hoà Ðường ở phố Ninh Lãng có phải không bà ? Phải đấy ông ạ. |
Anh trông thân thể em nay Ăn cắp khoẻ chạy , ăn mày khoẻ kêu. |
Áo rách vai vá hoài vá huỷ Sao em có chồng chẳng nghĩ đến anh ? Áo sồng gậy trúc nhởn nhơ Tràng hạt đeo cổ lồng lờ quàng vai Kêu van quá đứa ăn mày Tu hành hồ dễ mấy người trực tâm. |