Bài quan tâm
Khoác một cái áo lạnh lên lưng , đi quanh quẩn trong vườn , “trả lại” cành này cho cây này , tỉa những lá thừa kia cho cây kia , mình thấy ngày giờ trôi đi nhẹ như mây , nhưng nếu ví thử cái máu giang hồ vặt nổi lên , không muốn bị tù hãm trong bốn bức tường mà lại đi ra ngoài hứng rét đội mưa để nghe tiếng chuyển mình của sông hồ đồi núi thì lại thấy trong lòng ngan ngát một sự say sưa khác hẳn. |
Tết ở đây thiếu gì vải lụa của Thái Lan , Đại Hàn , thiếu gì đồ ăn thức uống của Nhật , của Mỹ , thiếu gì trái ngon , gái đẹp “lô can” , nhưng cơn cớ làm sao mỗi khi có sự giao tiễn đôi mùa thì lòng lại hướng về quê cũ xa xưa , mơ lại ngày nào cùng vợ đi mua đôi ba chậu cúc vàng , quất đỏ , rồi về ăn quấy quá cho xong để lại đi ù lên Ngọc Hà mua mấy cánh mẫu đơn về để cắm bình , không quên vài tấm giấy đỏ để gói tiền mở hàng cho trẻ , một chai Mai Quế Lộ hay Sử Quốc Công , hai vợ chồng đi dưới mưa riêu riêu dặn nhau phải nhớ mua một hộp trà Thiết Quan Âm vỏ thiếc và xẻ vài chai rượu nếp cẩm hạ thổ từ tháng tám ! Nhớ lại như thế thì quên làm sao được vào những ngày hai mươi bốn , hai mươi lăm vợ thức từ bốn năm giờ sáng , khoác một áo lạnh lạnh trên mình ngồi giữa sập sắp xếp các món đồ đem đi biếu tết những bạn bè thân thiết. |