Bài quan tâm
Có ai chen chúc vất vả , hò hét đứt hơi được một bát phở của anh , mà lại chưa ăn ngay , còn dừng lại một phút để ngắm nghía , phân tách bát phở đó ra thế nào không? Thật là kỳ lạ ! bánh phở không trắng và dẻo hơn , thịt thì cũng chẳng nhiều , nhưng mà làm sao ngon lạ , ngon lùng đến thế? Chưa ăn đã biết là ngon rồi. |
Một nhúm bánh phở ; một ít hành hoa thái nhỏ , điểm mấy ngọn rau thơm xanh biêng biếc ; mấy nhát gừng màu vàng thái mướt như tơ ; mấy miếng ớt mỏng vừa đỏ màu hoa hiên vừa đỏ sẫm như hoa lựu... ba bốn thứ màu sắc đó cho ta cái cảm giác được ngắm một bức họa lập thể của một họa sĩ trong phái văn nghệ tiền tiến dùng màu sắc hơi lố lỉnh , hơi bạo quá , nhưng mà đẹp mắt. |
Cái lý gì mà một nắm bánh phở dẻo quẹo như thế lại cho hòa hợp với một thứ thịt ăn cứng đờ đờ , mà lại nhạt , mà lại đoảng vị , không thể nào "sánh đôi" được với cái nước dùng để làm thành một "đại thể" nhịp nhàng? Có một số người thạo phở cũng nghĩ như Tráng vậy. |
Điều người ta nhận thấy trước nhất là phở gà thanh hơn phở bò : thịt dùng vừa đủ chứ không nhiều quá : ở giữa đám bánh phở nổi lên mấy miếng thịt gà thái nhỏ xen mấy sợi da gà vàng màu nhạt , điểm mấy cuộng hành sống xanh lưu ly , mấy cái rau thơm xanh nhàn nhạt , vài miếng ớt đỏ : tất cả những thứ đó tắm trong một thứ nước dùng thật trong đã làm cho bát phở gà có phong vị của một nàng con gái thanh tân nếu ta so sánh bát phở bò với một chàng trai mà hào khí bốc lên ngùn ngụt. |
Nam Định , mảnh đất của bánh phở giờ đã bỏ hoang trên 1. |