Bài quan tâm
Giá đừng êm nhẹ và nũng nịu , đừng vuốt vuốt mái tóc và đừng gài lại chiếc cúc áo quân phục cho anh , em cứ ”không được“ một cách cáu giận hoặc bằng bất cứ một cử chỉ nào đó ”giết“ ngay tức khắc niềm hy vọng bột phát của anh thì còn dễ chịu hơn sự vuốt ve chờn vờn : hãy cố chịu đựng. |
Giá đừng êm nhẹ và nũng nịu , đừng vuốt vuốt mái tóc và đừng gài lại chiếc cúc áo quân phục cho anh , em cứ "không được" một cách cáu giận hoặc bằng bất cứ một cử chỉ nào đó "giết" ngay tức khắc niềm hy vọng bột phát của anh thì còn dễ chịu hơn sự vuốt ve chờn vờn : hãy cố chịu đựng. |
Hồi tưởng lại mấy năm 1966 67 , khi thập thò gửi những bài viết đầu tiên đến cho Văn nghệ quân đội , và thường tới làm việc với Nhị Ca ở chỗ ông sơ tán nó chính là căn phòng trên gác hai 104 Nguyễn Thái Học , nơi gia đình ông ở tôi không nhớ gì lắm mà chỉ mang máng cảm thấy sao mà ông muốn răn dạy mình quá nhiều , hình như ông hơi công chức , ông không có những bột phát tự do của người làm nghề sáng tạo. |
Từ những nhận xét loại này , chúng ta dễ thông cảm hơn với những bột phát của ngòi bút Nguyễn Tuân và cũng trân trọng hơn với những tìm tòi chính đáng ở ông. |
Thế có bao giờ Xuân Diệu "hố" không , lộ vở là một người yếu đuối vụng về không? Có bao giờ sự cô đơn đã giáng cho ông một cú nặng nề , ngay trước mắt mọi ngườỉ Có bao giờ giá tỉnh táo ra , ông phải hối tiếc cho cái tình thế cô đơn của mình? Có , cũng có một lần như vậy , và câu chuyện xảy ra một cách bột phát , tới mức , như một trò chơi của tạo hoá , một số người chúng tôi có tham gia vào , về sau có hối hận cũng không kịp ! Năm đó , đã là 1985 , cái năm về sau sẽ được xem là năm cuối cùng trong cuộc đời Xuân Diệu , nhưng hình như cả ông , cả chúng tôi , đều không ai tính tới chuyện đó. |