Bài quan tâm
Bằng một giọng thật tình , Minh nói : Hay để nuôi hay hơn mình ạ ! Nhưng còn bữa tiệc mừng ? Cần gì phải mừng ! Có em vui bên anh thì còn gì phải mừng hơn nữa chứ ! Liên tỏ vẻ không bằng lòng : Không ! Bữa tiệc ấy em đã nghĩ đến từ lâu , thế nào cũng phải có mới được ! Minh suy nghĩ một hồi rồi đề nghị : Hay là chúng ta đi cao lâu ăn một bữa đi ? Liên giẫy nẩy : Trời ơi ! Ăn cao lâu thì tốn tiền quá mình ạ ! Không tốn bao nhiêu đâu , nếu mình chọn hiệu nào nhỏ thôi. |
Liên giẫy nẩy , xua tay lia lịa : Trời ơi ! Tôi chịu thôi ! Sao vậy ? Ai lại ăn mặc loè loẹt như thế bao giờ ! Vậy người ta vẫn mặc như thế thì đã sao ? Nhưng tôi quê mùa cục mịch , bắt chước người ta thế nào được ! Mấy lại tôi nghèo khó , lấy tiền đâu mà sắm sửa ! Đó là chị tưởng thế , nghĩ thế đó thôi , chứ một cái quần lĩnh , một cái ‘san’ mùi , một đôi giầy nhung giá có là bao. |
Lan giẫy nẩy : Ấy chết , sao lại thế ? Ngọc nghiễm nhiên : Được mà , không hề gì mà. |
Mai giẫy nẩy : Thôi , chịu thôi ! Thì cứ lại xem sao đã. |
Hòa ngã bật gọng xuống đất và trước khi nó kịp giẫy nẩy và tru tréo theo thói quen , tôi nghiến răng đá vào đùi nó những cú đá đau điếng trước những cặp mắt hả hê thầm lặng của những đứa đứng xem. |