Mịch ngạc nhiên ở chỗ chính mình , mình cũng có thể vô tình đến nỗi coi chồng như chết mất rồi : coi mình như một quả phụ được hưởng cơ nghiệp của chồng để lại , và coi đứa con trong bụng là một đứa trẻ xấu số , đến nỗi mồ côi bố ngay từ lúc chỉ mới là một cái bào thai ! Lắm khi đã bồn chồn tự hỏi : Ta cứ sống mãi như thế này à? Lắm khi phải cố nhớ được Long , thương được Long , và căm giận được lại những phút đau thương ân ái đã sống chung với Long để mà có thể nhớ Long , rồi khóc một mình , ướt lã chã cả gối. |