Bài quan tâm
Minh hỏi : Sao mình không đi đôi dép anh mua cho độ nọ ? Liên lẳng lặng ngoan ngoãn vào buồng lấy đôi dép quai da bóng láng rồi đi rửa chân. |
Chàng chỉ quen dùng ấm đồng có quai mà thôi. |
Thôi , thôi , tao sốt ruột lắm rồi ! Mày đừng trêu tao nữa kẻo tao cáu tiết lên lại tát cho mấy cái nữa thì có nước mà trẹo quai hàm bây giờ ! Mạc vênh mặt lên , dáng điệu bất cần : Thế thì thôi vậy ! Ơ hay ! Con bé này khó bảo nhỉ ! Đức thấ thế liền pha trò , phụ hoạ : Đừng sợ Mạc , đã có Đức ! Thôi , tôi lạy hai cô cậu ! Mạc cười ‘chiến thắng’ : Ừ , có thế chứ ! Vậy thì chuyện gì mà lạ thế hả ? Mạc lấy ra đưa cho Nhung một sấp giấy bạc nói : Ban nãy cháu mở gói hoa ra , thấy bên trong có 50 bạc... Nhung kinh ngạc hỏi lại : Năm chục bạc ? Đức cũng sửng sốt hỏi tới hỏi lui : Năm chục bạc ? Của ai vậy ? Lại còn của ai nữa ! Của cô hàng bán hoa chứ còn của ai vào đây nữa ! Cái cô hàng hoa ngất xỉu đó phải không ? Thế này thì lạ lùng lắm nhỉ... bí ẩn quá nhỉ ! Hay là cô ta gửi tặng nhà văn sĩ đấy ! Gửi trả lại nó đi dì ạ ! Nhung cầm xấp tiền , ngồi buồn rầu ngẫm nghĩ. |
Lúc bấy giờ , ở vườn sắn bên đồi một chú tiểu quần nâu áo nâu , chân đi đôi dép quai ngang sơ sài , đầu đội cái thúng đầy sắn , đương lần từng bước leo xuống con đường hẻm. |
Dưới gầm bàn một cái xe rút của trẻ con nằm ngửa cạnh đôi guốc đứt quai . |