Bài quan tâm
Ông già Tám đánh xe ngựa ở sát cạnh nhà tôi lúc nào cũng sẵn sàng một ngọn tầm vông , chỉ chờ dịp xông ra đâm chết lũ giặc. |
Giấc ngủ cứ chập chờn trong tiếng bánh ôtô chuyển rung động phố chở thanh niên ra mặt trận , trong những lời hát sôi nổi bằng giọng trầm hùng của những anh sinh viên , học anh cỡ lớn “xếp bút nghiên lên đường tranh đấu , xếp bút nghiên coi thường công danh... " Có khi tôi chiêm bao thấy mình đã lớn mặc áo sơ mi trắng lồng vào quần sóc đen , đầu đội nón bàng rộng vành , bên lưng đeo dao găm , tay cầm tầm vông đứng gác trước trụ sở Uy ban nhân dân như một anh thanh niên Tiền phong thực thụ. |
Tôi đứng xem các anh thanh niên nông dân mặc quần áo nhuộm màu phèn , tóc tai bù xù từ các thôn ấp xa xôi vác tầm vông nối nhau kéo vào thị trấn. |
Còn ở đây à ? Giặc đổ bộ rồi , không biết sao ? Nó đổ bộ lên... ở đâu , anh ? Đóng ở trong đình ấp dưới chứ còn ở đâu ! Một anh thanh niên tự vệ cầm tầm vông đi qua gặp tôi đã bao tôi như vậy. |