Bài quan tâm
Đêm ấy , Tuân chưa dám lên tiếng ; chàng tha thẩn ngoài vườn mãi tới khi sương lạnh xuống. |
Chắc buồn quá nên dẫn bọn trẻ con tha thẩn cho vui. |
Sao những ngày ở nhà anh không thể táo bạo đến liều lĩnh được như thế ? Có phải trước khi đi anh đã tha thẩn suốt một tuần lễ ở gần chỗ em không ? Anh đã nhìn em hàng giờ đồng hồ trước khi anh Hiểu vào nhà ư ? Anh giục anh Hiểu vào cốt để xem em có nói gì đến anh ! Nhưng lúc ấy nào em có thể nhắc đến anh mà không đầy nỗi uất ức căm giận. |
Châu sững người chưa biết nói gì , anh ta đã hỏi : “Xin lỗi em , chỉ cho anh hỏi một câu : Con có khỏe không ?“ Châu nghiêm mặt ”Tôi đã bảo cấm anh kia mà“ ”Anh biết thế nhưng nhiều lúc nhớ con cứ tha thẩn đi suốt đêm ở ngoài đường“ ”Đừng có giở cái giọng lừa gạt ấy ra với tôi nữa , tôi kinh tởm lắm rồi“ ”Em định làm gì ?“ Châu muốn chạy trốn nhưng anh ta kèm sát , cô không thể rẽ qua đường Hàng Bông , con đường mà chồng cô hoặc người quen trông thấy nên cô phải quặt sang phố Phan Bội Châu xem anh ta định giở trò gì. |
Những ngày như thế , tôi thường hay mắc võng vào hai cây nhãn ở sau vường nằm ngủ , mơ những cuộc giang hồ vặt ở con đường Hàng Vôi sau nhà Máy Đèn chi chit những cây nhột để bắn sáo sậu và chim khuyên ; mơ những buổi lãng du trên cầu Bồ Đề sang bên Gia Lâm , Gia Quất ; và mơ những buổi sang đi tha thẩn lên Cột Cờ , gần trại lính , cầm một cái đinh chọc vào cây đa lấy nhựa để sang ngồi ở đài “Chiến sỹ trận vong” vê lại thành quả bong. |