Bài quan tâm
Vì thế người ta gọi cụ là "cụ Còng" và bánh cuốn của cụ độc nhất trong hồi đó là bánh cuốn cụ Còng chớ chẳng gọi là bánh cuốn nhân thịt , nhân tôm gì hết ! Bây giờ , mỗi khi ngồi thưởng thức thứ bánh cuốn Ninh Thịnh , nhai nhè nhẹ rồi ngồi mà suy nghĩ , tôi lại tưởng thấy lại ở đầu lưỡi cái dư vị bánh cuốn cụ Còng ăn cứ êm lừ : nhân làm thanh cảnh , mà lại chấm với nước mắm ô long hảo hạng , chết thật ! Ngon đến thế là cùng... Tức một nỗi là cái ngon đó nó thoang thoảng như da thịt của một người đàn bà đẹp vừa gội đầu bằng nước nấu lá mùi ; người ta mang mang tự hỏi không biết mùi thơm đó từ đâu ra , từ hương nước tắm hay từ da thịt? Hương đó thoảng qua , rồi mất đi , rồi hiện lại , không ai còn biết lấy gì làm chuẩn đích để níu cái hương đó lại và phân tách xem sao. |
Ai muốn thanh cảnh , chỉ ăn bún với đậu chấm nước mắm chanh ớt cũng thấy hay. |
Tôi tìm về nơi am thanh cảnh vắng này. |