Bài quan tâm
Nàng cũng biết tin ấy , thế có ai oán không ? Đứa con nàng tự nhiên phải bệnh chết , nàng hoá điên từ đấy ; bây giờ cứ đi lang thang , hát nghêu ngao , nhưng thường thường nàng hay về nhà bố mẹ đẻ , lấy cái guồng năm xưa ra quay tơ , quay cả ngày mà không biết mỏi , thỉnh thoảng có hát lên mấy câu. |
Hai năm xa cách đã đủ làm phai nhạt sự nhớ nhung : Tuyết chỉ còn để lại bên lòng chàng chút kỷ niệm êm đềm như hương thuỷ tiên đượm mùi chè ướp , xa xăm như tiếng đàn nghe trong giấc mộng , không ai oán , tựa giọng cười vui tươi bên lò lửa đối với người khách qua đường... Hai năm ! Hai năm không tin tức... Không một bức thư ! Hay Tuyết chết ? Cái ý nghĩ Tuyết chết khiến Chương buồn rầu , ngậm ngùi thương kẻ phiêu lưu trên con đường mưa gió. |
Thế nhưng mà tại sao những cô hồn rách rưới tang thường kéo từng đoàn đi lơ lửng trong không khí sùi sụt mưa dầm , lạnh toát hơi may , cứ diễu đi diễn lại mãi không thôi thế này ? Họ đi đâu mà kéo đi bất tận thế này ? Họ có bao giờ nghỉ ngơi không , hay là cứ phải đi như thế mãi , như thế mãi ? Mà họ là ai vậy mà trông vừa gớm ghê , vư ai oán án ,nửa như thực mà nửa như hư thế này ? Quả là đến lúc viết tời đây tôi cũng không hiểu tại sao lại nhớ đến một chương trong thiên phóng sự “Về Bắc Việt” của Madeleine Riffaud “ viết dưới bom” : ở , Mỹ bắt đầu oanh tạc Bắc Việt hồi 1966 chính là vào cữ mưa rằm tháng bảy , vong nhân xá tội đây ! “Chúng tôi đọc thấy rằng , từ một vài tháng nay , các phi vụ ở Bắc tăng gấp ba , số bom ném cao lên vòn vọt , còn nhiều gấp tư số bom ném trung bình hàng tháng ở Cao Ly. |
Thì ra cái thân mình ở đây cũng chẳng hơn gì người tỳ bà nữ lúc về già , lấy người lái buôn chè , một đêm ngồi thuyền gảy mấy thie ai oán án cho Bạch Cư Dị nghe lúc tiễn bạn ở sông Bồn , vào khi ông bị biếm ra làm chức Tư mã ở quận Cửu Giang hẻo lánh : Từ xa kinh khuyết bấy lâu , Tầm Dương đất chính gối sầu hôm mai , Chốn cùng tịch lấy ai vui thích , Tai chẳng nghe đờn địch cả năm ; Sông Bồn gần chốn cát lầm , Lau già trúc võ nảy mầm quanh hiên , Tiếng chi đó nghe liền sớm tối , Cuốc kêu sầu vượn nói nỉ non , Hoa xuân nở , nguyệt thu tròn Lần lần tay chuốc chén son riêng ngừng , Há chẳng có ca rừng địch nội , Giọng líu lô buồn nỗi khó nghe Tiếng tỳ bỗng lắng canh khuya , Dường như tiên nhạc gần kề bên tai… Nghe thấy tiếng đàn của người tỳ bà nữ , khắp tiệc hoa đều tuôn nước lệ rơi , nhưng đến lúc chiếu cuốn rượu tàn , trở lại chỉ còn chiếc thuyền trăng giãi nước trôi , người tỳ bà nữ nằm một mình , nghĩ một mình lại chỉ còn biết vui với cảnh , với người trong mộng , ấy vậy mà ngay ở trong mộng cũng buồn , tỉnh dậy mà vẫn còn thấy nước mắt đầm đìa mặt gối. |
Người chồng chảy nước , nói một mình như thể người mơ ngủ : Tội nghiệp Chiêu Quân vì sắc đẹp mà phải đem mình sang cống vua Phiên , nh ai oán oán nào cho bằng Lưu Văn Long bị vạ lây , phải bỏ vợ mới cưới đi hộ tống “lịnh bà” sang đất rợ để tới khi được về thì tóc xanh đã bạc quách từ bao giờ rồi ! Chú thích (1) Caviar : một loại trứng cá esturgeon , thoạt đầu chỉ Nga có , nhưng bây giờ thì có hầu hết cả Âu Châu. |