Bài quan tâm
Cái thân trưởng giả nửa mùa tôi nay đã nghiễm nhiên thành một người tòng sự công sở , họa chăng có lo lắng cho vợ con đủ ấm no là mãn nguyện. |
Bao giờ đuổi được Nhật , Tây Để em được sống những ngày ấm no Cực thân em đẩy xe bò Cho phường giặc nước ô tô nhà lầu Áo em áo chiếu mo cau Áo phường giặc cướp rặt màu tơ len Ai về nhắn chị cùng em Có đi giết giặc cho em theo cùng. |
Nữa đây lại là Tế Hanh , người ngay từ năm 20 21 tuổi đã cảm thấy mình là một con đường quê , "kéo nỗi buồn không dạo khắp làng" , đã thấm thía rằng ở đời có cả mất và được vui và buồn : Tôi đã từng đau với nắng hè Da tôi rạn nứt bởi khô se Đã từng điêu đứng khi mưa lụt Đất lở thân tôi rã bốn bề San sẻ cùng người nỗi ấm no Khi mùa màng được , nỗi buồn lo Khi mùa màng mất tôi ngây cả Với những tình quê buổi hẹn hò Và thế đời tôi hết cái buồn Trong lòng cực khổ đắm say luôn Tôi thâu tê tái trong da thịt Hương đất hương đồng chẳng ngớt tuôn Tế Hanh ấy , khi về già , viết Cái tủ sách của cha tôi , có gì là lạ? Khi nghe tôi nhắc đến Lời con đường quê , Tế Hanh nói ngay : Ấy đấy chính là bài thơ đầu tay tôi viết. |
Những ngày tháng thảnh thơi chờ đợi nhưng phấp phỏng ấm no hay thiếu hụt. |
Hạt giống đó tượng trưng cho ấm no , sum vầy , an yên , đoàn kết... Ai trong lễ hội cũng được một đôi hạt vừng , vậy mà đến hai chúng ta , chỉ còn duy nhất một đôi. |