Bài quan tâm
Thiên đường và địa ngục , hắc bạch rất phân minh , thế thì tại sao lại có những cô hồn không lên thiên đường mà cũng không ở địa ngục , cứ đi phất phưởng lang thang như thế ? Có phải là Nam Tào , Bắc Đẩu đã quên ghi họ vào sổ tử chăng ? Hay là vì họ không có tiền chạy chọt nên còn phải ở ngoài chờ đợi ? Hay là vì không phải ở “đàng ta” nên chưa được gọi vào xét xử , cứ phải cơm nắm , muối vừng đứng chầu rìa ? Nhưng dù sao đi nữa thì mình cũng cứ chịu vị đài đức nào đã ghi ra sự tích lễ Vu lan , mỗi năm lại lấy ngày rằm tháng Bảy làm ngày xá tội vong nhân… ở âm phủ phủ. |
Còn nhiều dịp lắm ! Trương Phụ đang đau đầu cũng phải kêu lên : Thôi , các ngươi bớt nói đi ! Sẽ đến lượt các ngươi xuống âm phủ với ông đạo sĩ ! Bệnh Trương Phụ ngày càng nặng. |
Mà trong sáu , bảy chục năm đó , ngày vui quá ít , lo âu , sầu não lại nhiều , thế thì tội gì lại chuốc phiền khổ vào người cho mệt ! Ngả con cầy ra đánh chén ! "Sống ở trên đời , ăn miếng dồi chó , chết xuống âm phủ biết có hay không?". |
Nhắm một miếng dồi , lại đưa cay một tợp rượu , rồi khẽ lấy hai ngón tay nhón một ngọn rau húng điểm vào một vị hăng hăng , man mát cho tất cả cái bùi , cái béo , cái cay , cái mát , cái hăng quyện lấy nhau , anh sẽ nói với tôi cảm tưởng của anh ra thế nào... Quả vậy , nếu sau này , người ta chết xuống âm phủ mà không có dồi chó để ăn thì âu cũng là một mối hận thiên thu mà ta cần phải đề phòng ngay tự giờ. |
Không phải vì họ mê tín , sợ khi chết về âm phủ , không đủ răng mà nhá hay không đủ móng tay mà gãi. |