Thử tưởng tượng vào khoảng mười giờ ngày mồng một tết , trời nắng chói chan mà đóng bộ “đồ lớn” vào – cho trịnh trọng – đi một quãng đường độ ba cây số để mừng tết người bạn thân thì mồ hôi mồ kê ra nhễ nhại đến chừng nào ! Đi tắc xi thì xót ruột – trèo lên xe là đi đứt sáu chục đồng rồi – đi xe lam thì mệt , mà đi xe gắn máy thì rất có thể thành heo quay ; ấy thế mà đến nơi thì bạn lại đi vắng , đành để lại tấm cạc với bốn chữ “Chúc mừng năm mới” nhạt phèo ! Về đến nhà , người bạn thấy tấm cạc thở hắt ra : nếu không đáp lễ thì mang tiếng , mà đến thăm bạn thì mệt , tốn tiền xe , mà chắc gì bạn đã có nhà ! Nhưng mà cứ phải đi ! Và người nào cũng cứ phải làm như thế cho đủ “lệ bộ” , cho trọn “ân tình”. |