Bài quan tâm
Chợ Ó có phố cây đa Đường về quan họ thật là chang chang Đây chờ năm , sáu người ngoan Có đi tôi đợi , có sang tôi chờ Chờ cho nước cạn phơi bờ Còn bốn em bé nương nhờ vào đâu Con cá rô nấp vũng chân trâu Trăm con chỉ thắm , nó châu đầu vào Muốn tắm mát xuống ngọn sông Đào Muốn ăn sim chín thì vào rừng xanh Đôi tay vít lấy đôi cành Quả chín thì trẩy quả xanh thì đừng Vào rừng chả biết lối ra Thấy cây núc nác ngỡ là vàng tâm Thế gian lắm kẻ phải nhầm. |
Trời càng sắp mưa thì càng oi bức khó chịu , ban ngày mặt trời đổ nắng chang chang , nóng như giội lửa. |
Một ngày tháng năm , đường đá , sân gạch bỏng rẫy chân , thế mà chị Minh , người bị làng phạt vạ , phải quỳ ở giữa sân đình , nón không có , bế đứa con mới được mười ngày , cũng đỏ hon hỏn như con Bính hiện giờ , giữa trời nắng chang chang . |
Tôi thầm ao ước tự nhiên Sài Gòn bỗng trở lạnh chừng một tuần lễ , chỉ một tuần lễ thôi , để tôi có dịp được mặc lại những chiếc áo rét nhiều màu sắc , để cho dân Sài Gòn thấy con gái Hà Nội cũng có “gu” lắm chứ ! Trong này nắng chang chang , con gái phải chịu thiệt thòi không được chưng diện hết những trang phục đẹp tuyệt vời , nhất là những trang phục dành riêng cho mùa lạnh. |
Gặp một người đốt than , hỏi , thì anh ta đáp : Nhờ trời cứ nắng chang chang , Cha con kiếm củi dệt than no lòng. |