Bài quan tâm
Những người con gái Hoa kiều bán hàng lởi xởi , những người Chà Châu Giang bán vải , những bà cụ già người Miên bán rượu , với đủ các giọng nói líu lô , đủ kiểu ăn vận sặc sỡ , đã điểm tô cho Năm Căn một màu sắc độc đáo , hơn tất cả các xóm chợ vùng rừng Cà Mau. |
Thì ra cái thân mình ở đây cũng chẳng hơn gì người tỳ bà nữ lúc về già , lấy người lái buôn chè , một đêm ngồi thuyền gảy mấy thiên ai oán cho Bạch Cư Dị nghe lúc tiễn bạn ở sông Bồn , vào khi ông bị biếm ra làm chức Tư mã ở quận Cửu Giang hẻo lánh : Từ xa kinh khuyết bấy lâu , Tầm Dương đất chính gối sầu hôm mai , Chốn cùng tịch lấy ai vui thích , Tai chẳng nghe đờn địch cả năm ; Sông Bồn gần chốn cát lầm , Lau già trúc võ nảy mầm quanh hiên , Tiếng chi đó nghe liền sớm tối , Cuốc kêu sầu vượn nói nỉ non , Hoa xuân nở , nguyệt thu tròn Lần lần tay chuốc chén son riêng ngừng , Há chẳng có ca rừng đ líu lô.i , Giọng líu lô buồn nỗi khó nghe Tiếng tỳ bỗng lắng canh khuya , Dường như tiên nhạc gần kề bên tai… Nghe thấy tiếng đàn của người tỳ bà nữ , khắp tiệc hoa đều tuôn nước lệ rơi , nhưng đến lúc chiếu cuốn rượu tàn , trở lại chỉ còn chiếc thuyền trăng giãi nước trôi , người tỳ bà nữ nằm một mình , nghĩ một mình lại chỉ còn biết vui với cảnh , với người trong mộng , ấy vậy mà ngay ở trong mộng cũng buồn , tỉnh dậy mà vẫn còn thấy nước mắt đầm đìa mặt gối. |
Một năm trước , có nhà tài trợ bảo biếu các thầy một thư viện gắn liền với một phòng học hiện đại , hết thảy thờ ơ , cố nhiên là đám giáo viên nữ vẫn chuyện líu lô . |
Móng tay dài. San hồi đó hay cười , hay nói líu lô |