Bài quan tâm
Có lẽ vì chú tu hành ở vùng quê , không trông thấy người vận tây mấy khi , nên chú sợ hãi chăng ? Người kia thấy chú giật lùi lại một bước , thì mỉm cười ngả mũ chào , rồi hỏi : Thưa chú , chú làm ơn bảo giùm cho từ đây vào chùa long giáng đường còn xa hay gần ? Chú tiểu tò mò nhìn lữ khách , hỏi lại : Thưa ông , ông có phải là ông Ngọc không ? Vâng chính phải tôi là Ngọc , nhưng sao chú biết ? Chú tiểu hai má càng đỏ ửng , cúi đầu trả lời : Thưa ông , vì mấy hôm nay cụ thường nhắc đến ông , cụ nói ông sắp lên chơi vãn cảnh chùa. |
Vậy ra chú cũng ở chùa long giáng ? Vâng. |
Chú tiểu chừng muốn đổi sang câu chuyện khác thốt nhiên hỏi Ngọc : Thưa ông , ông là cháu cụ long giáng tôi ? Phải. |
Có cảnh đẹp... Lại có sách kinh phật mà đọc để quên cuộc đời náo nhiệt phiền phức... Hay tôi xin phép cụ ở lại chùa , tu với chú nhé ? Chú tiểu quay mặt nhìn sang phía bên đường rồi giơ tay trỏ bảo Ngọc , như muốn nói lảng : Thưa ông , chùa long giáng kia rồi. |
Chùa đẹp quá , chú nhỉ ? Vâng , long giáng là một danh lam thắng cảnh ở vùng Bắc. |