Bài quan tâm
Nhiều nhà văn sẽ kể lại cái giật mình khinh hoảng trong đêm khuya , khi chuông đồng hồ rè rè điểm hai tiếng , vội liếc nhìn đĩa gạt tàn thuốc lá đã cao có ngọn... Nhưng chuyện của tôi đây sẽ không có những thú vị , những uỷ khúc nên thơ như thế. |
Đoạn Liên cắm đầu chạy một mạch đến nhà văn để ‘cầu cứu’... Nửa tiếng sau , Liên trở về , chạy vào nhà thở hồng hộc hỏi ông Hoạt : − Mọi chuyện êm xuôi chứ ? Thật rõ nhà tôi làm tôi khổ hết sức ! Minh thản nhiên , vừa cười vừa hỏi : − Mình làm gì mà cuống quít lên thế ? Ông Hoạt lộ vẻ vui mừng , nói : − May quá , cô đã về. |
Buồn rầu , Minh nghĩ tới nhiều nhà văn đại tài trên khắp thế giới mà chàng đã được đọc qua. |
Thôi , thôi , tao sốt ruột lắm rồi ! Mày đừng trêu tao nữa kẻo tao cáu tiết lên lại tát cho mấy cái nữa thì có nước mà trẹo quai hàm bây giờ ! Mạc vênh mặt lên , dáng điệu bất cần : Thế thì thôi vậy ! Ơ hay ! Con bé này khó bảo nhỉ ! Đức thấ thế liền pha trò , phụ hoạ : Đừng sợ Mạc , đã có Đức ! Thôi , tôi lạy hai cô cậu ! Mạc cười ‘chiến thắng’ : Ừ , có thế chứ ! Vậy thì chuyện gì mà lạ thế hả ? Mạc lấy ra đưa cho Nhung một sấp giấy bạc nói : Ban nãy cháu mở gói hoa ra , thấy bên trong có 50 bạc... Nhung kinh ngạc hỏi lại : Năm chục bạc ? Đức cũng sửng sốt hỏi tới hỏi lui : Năm chục bạc ? Của ai vậy ? Lại còn của ai nữa ! Của cô hàng bán hoa chứ còn của ai vào đây nữa ! Cái cô hàng hoa ngất xỉu đó phải không ? Thế này thì lạ lùng lắm nhỉ... bí ẩn quá nhỉ ! Hay là cô ta gửi tặng nhà văn sĩ đấy ! Gửi trả lại nó đi dì ạ ! Nhung cầm xấp tiền , ngồi buồn rầu ngẫm nghĩ. |
Thật , tôi chưa từng thấy nhà văn nào được hoan nghênh như ông. |