Bài quan tâm
Văn đã vạch đường , đã soi sáng cho chàng , và nhắc nhở cho chàng từ bổn phận làm chồng cho đến bổn phận làm người , cho đến luôn cả bổn phận với chính bản thân mình... Chàng thấy mình còn giúp ích được cho đời , còn có thể kiếm tiền nuôi vợ , nuôi thân... Nghĩ tới những ngày sắp tới , Minh lại thấy náo nức. |
Chàng tự cảm thấy mình tầm thường và... khốn nạn làm sao ! Chàng giật mình và tỉnh ngộ khi hiểu được là cái tầm thường và cái khốn nạn kia chỉ cần một phút hay một giây ngắn ngủi thôi , là có thể đánh ngã gục mình như chơi ! Và giây phút đó chính là sự khác biệt giữa lòng cao thượng và hạng vô lại ! Phải , con người vẫn chỉ là con người ! Con người không phải là thần thánh , dù không phải là giống ‘bốn chân’ ! Đứng trước sắc đẹp dịu dàng âu yếm , bất luận là ai , dù có giáo dục , căn bản đạo đức đến đâu cũng không sao tránh nổi sự rung động , sự thèm muốn khao khát... Nếu cái giây phút oan nghiệt kia là sự thử thách , xem chúng ta ‘vĩ đại’ đến bậc nào , thì chính nó cũng lại là điều nhắc nhở cho chúng ta biết rằng : ‘chúng ta vẫn chỉ là con người mà thôi !’. |
Những ý nghĩ vu vơ dù không còn làm phiền Văn nữa nhưng vẫn quay quẩn quanh chàng như để nhắc nhở chàng là thiếu chút nữa là chàng không còn dám gặp mặt bạn. |
Những lời gay gắt của chàng không ngoài mục đích giữ bạn ở lại Hà Nội , nhưng chẳng ngờ lại trở thành những lời khuyên có giá trị , được Minh xem như những lời vàng ngọc nhắc nhở bổn phận và trách nhiệm của mình. |
Tên lính gõ mõ quát tháo nhắc nhở mọi người nhiệm vụ và trật tự. |