Bài quan tâm
Trẻ con và nhố nhăng đấy là câu bình luận cuối cùng cho tác phẩm đã viết , rồi xếp vào xó. |
Anh ấy không lợi dụng thứ tình cảm đó của tôi để tán những thứ nhố nhăng . |
Nếu như những năm ấy , Đỗ Chu hiện ra như một thanh niên vùng quê Kinh Bắc tài hoa , duyên dáng trong cách nói năng , nếu như Triệu Bôn cũng nông dân nhưng lại là thứ nông dân gan lỳ chắc thiệt thì một số bạn bè khác như Bằng Việt , Vũ Quần Phương , Anh Ngọc... còn nhiều chất của cánh học sinh Hà Nội chỉn chu , sách vở ; riêng Nghiêm Đa Văn thì lại là hiện thân của thứ nhất quỷ nhì ma bạt mạng : tưởng lông bông mà không việc gì không thử làm ; nhố nhăng mà lại rất tình nghĩa ; chẳng chuyên sâu vào cái gì cả nhưng hình như cái gì cũng biết và thường xuyên nhởn nhơ cười cợt ngay trong sự tháo vát của mình. |
Nhưng nghĩ rằng mình chỉ là một anh nhà nho sống vào giữa buổi Tây Tàu nhố nhăng làm lạc mất cả quan niệm cũ , làm tiêu hao mất bao nhiêu giá trị tinh thần ; nhưng nghĩ mình chỉ là một kẻ chọn nhầm thế kỷ với hai bàn tay không có lợi khí mới , thì riêng lo cho thân thế , lo cho sự mất còn của mình cũng chưa xong , nói chi đến chuyện chơi hoa. |
Thời buổi nhố nhăng , bọn bồi và tụi du côn lên làm quan , chữ nho bị rẻ rúng , những người có chân khoa cử mà giữ tiết tháo thì đành xoay nghề khác để kiếm sống. |