Bài quan tâm
Minh nghe xong chỉ thêm bực tức , cười gằn nói : Thà cứ mù như thế này coi bộ còn hay hơn , đỡ phải trông thấy những gì những gì bẩn thỉu , chướng tai gai mắt ! Liên nghe thấy mà nhột nhạt . |
Nhưng có lẽ vì những lời bày tỏ khi nãy của Liên sẵn gây cho Văn một ấn tượng không mấy gì tốt đẹp với Minh nên chàng đâm ra nhột nhạt , ngỡ là bạn ghen với mình thật. |
Như ở cái bãi biển bị lãng quên nàỷ Đúng ! nhột nhạt cảm nhận vùng sương mù trên đám lầy đã tan loãng , anh chấm dứt cái nheo mắt mơ màng nhìn ra xa mà ngoặt chuyển thẳng vào khuôn mặt cô gái Cái bị lãng quên , xét về góc độ nhân văn thì lại là cái… Kìa ! Cô gái chém ngang bằng một cái cười hóm Tôi tưởng anh đang thích nghe phần chót? Phần chót gì? Thi Hoài đớ ra trong một sự hụt hẫng bất ngờ. |
Vậy là họ đang trở lại là họ chứ cứ như lúc nãy thì quả tình căng quá ! Anh thấy nhột nhạt , rôm sẩy nổi khắp người… Đấy ! Họ lại đang khen nhau , chê nhau , đòi cáo chung nhau , bảo nhau tạnh đi , câm đi , bẻ bút đi… ! Mèng đốc ơi ! Ông cha bà mẹ ơi ! Cái gì mà rặt những nở phồng , trắng nõn , phản biện vầng trăng , con tim hoạch định , biển trắng xương hông , em đi tôi đi , tất cả đi vào một giọt , đi ra từ một giọt… Rồi lại còn cái gì mà bầu trời kinh nguyệt , vũ trụ bào thai như ở nhà hộ sinh ấỷ Họ đang làm thơ về sinh đẻ có kế hoạch chắc? Nghe tiếp coi : Nó đấy , con ma quá khứ hủ hoá với bầy quỷ tương lai… Con lạc đà hất bướu lưng xuống đít… Sa mạc… xa xa xa… Rắc ! Bướu lưng. |
Nhìn còn nhột nhạt gấp mấy lần lên tiếng hỏi. |