Bài quan tâm
Hoặc cả đời chỉ lo đối phó với các nghịch cảnh bất ngờ , trầm lặng nhẫn nại chịu đựng phần mũi của biến cố , Kiên không còn dám mơ ước nữa. |
Từ đó , một thứ ngăn cách trầm lặng , lạnh lẽo dựng lên giữa hai gia đình. |
Thật đúng là người ta không biết lăn xả vào cuộc sống để làm tiền , để hưởng vội lấy những thú vui bợm bãi trên chiếu bạc hay trong những cái “sô” đầy long rậm lá , hoặc để ăn những bữa cơm đắt tiền bằng cả gia tài của một người trung lưu rồi hút , rồi chích , rồi đánh đập như những kẻ thất phu tàn bạo…Nhưng để đền bù lại , họ có cái thú trầm lặng , vui cái vui của gia đình thê tử , uống chén nước trà mạn sen với an hem và góp vài hội tổ tôm hay rút bất , đánh tam cúc lấy vui trong bầu không khí than yêu , cởi mở , với họ hang bè bạn. |
Ấy đó , người Việt trầm lặng như thế đó , có cần gì phải tìm những thú vui đắt tiền – mà ví có tiền thật nhiều đi nữa , chắc gì mỗi lúc đã mua được để mà thụ hưởng ? Chúng ta tự hào về điểm đó cũng như ta tự hào ăn không cần no mà cũng chẳng phải nghiên cứu xem có đủ sinh tố trong các món ăn không ; ở đây cần binđinh mà cũng chẳng cần phodiđe hay máy điều hoà không khí , chỉ làm cho người ta dễ bịnh ; mặc không cần thời trang gì hết , cốt sao che được than mình cho khỏi nóng lạnh mà miễn sao cho vải vóc bền thì thôi , cần gì tơ bong , cần gì xoa nhưng , cần gì lụa Thái Lan ahy catê của Mỹ ! Người Việt Nam chỉ cần có một điều là yêu thương mọi người và không muốn cho ai ghét như bệnh dịch. |
Đời ngọt ngào trầm lặng và thong thả. |