Bài quan tâm
Dũng ngần ngừ nhìn sư bà , rồi trả lời ngớ ngẩn : Nhưng tôi đã trót vào rồi thì để tôi vãn cảnh chùa đã. |
Có lẽ vì chú tu hành ở vùng quê , không trông thấy người vận tây mấy khi , nên chú sợ hãi chăng ? Người kia thấy chú giật lùi lại một bước , thì mỉm cười ngả mũ chào , rồi hỏi : Thưa chú , chú làm ơn bảo giùm cho từ đây vào chùa Long Giáng đường còn xa hay gần ? Chú tiểu tò mò nhìn lữ khách , hỏi lại : Thưa ông , ông có phải là ông Ngọc không ? Vâng chính phải tôi là Ngọc , nhưng sao chú biết ? Chú tiểu hai má càng đỏ ửng , cúi đầu trả lời : Thưa ông , vì mấy hôm nay cụ thường nhắc đến ông , cụ nói ông sắp lên chơi vãn cảnh chùa. |
Sao hôm nay chú về muộn thế ? Chú tiểu vừa nói vừa trỏ Ngọc đứng cách đấy mấy bước : Tôi gặp ông Ngọc là cháu cụ đến vãn cảnh chùa nên đi hơi chậm , chú bảo chú Mộc lấy gạo tám thổi cơm nhé , để ông Ngọc xơi cơm. |
Mỗi người bàn một ý , về sau cả ba đều bằng lòng đi chơi vãn cảnh chùa Bách Môn một hôm thôi , nghĩa là sáng đi chiều về. |
Rồi số phận đưa đẩy Phượng gặp một người đàn ông tên Bách khi anh này đến chùa vãn cảnh . |