Bài quan tâm
Nó vẫn phải đi với vợ đội đĩa xôi , đĩa thịt , bát canh bí đến nhà bố mẹ vợ ngày Tết và vẫn phải " Thưa thầy mẹ , nhân ngày xá tội vong nhân , vợ chồng chúng con có chút lòng thành... " Cả bố mẹ , anh chị cả họ hàng nội ngoại nhà vợ đều thoả mãn về vợ chồng thằng Sài đã yêu thương nhau , " vẫn đi với nhau ". |
Tháng bảy , ngày rằm xá tội vong nhân Thì mình cứ nhận ngay là cái trò ấy gợi cảm không chịu được. |
Sáng tháng bảy , ai chẳng nhớ đến đại lễ Vu lan bồn , xá tội vong nhân ! mà cứ nói đến xá tội vong nhân , chắc chắn trong mười người Bắc Việt di cư phải có tám chín người nhớ đến bài thơ Chiêu hồn : Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt , Toát hơi may , lạnh buốt xương khô. |
Thế nhưng mà tại sao những cô hồn rách rưới tang thường kéo từng đoàn đi lơ lửng trong không khí sùi sụt mưa dầm , lạnh toát hơi may , cứ diễu đi diễn lại mãi không thôi thế này ? Họ đi đâu mà kéo đi bất tận thế này ? Họ có bao giờ nghỉ ngơi không , hay là cứ phải đi như thế mãi , như thế mãi ? Mà họ là ai vậy mà trông vừa gớm ghê , vừa ai oán ,nửa như thực mà nửa như hư thế này ? Quả là đến lúc viết tời đây tôi cũng không hiểu tại sao lại nhớ đến một chương trong thiên phóng sự “Về Bắc Việt” của Madeleine Riffaud “ viết dưới bom” : ở , Mỹ bắt đầu oanh tạc Bắc Việt hồi 1966 chính là vào cữ mưa rằm tháng ba vong nhân nhân xá tội đây ! “Chúng tôi đọc thấy rằng , từ một vài tháng nay , các phi vụ ở Bắc tăng gấp ba , số bom ném cao lên vòn vọt , còn nhiều gấp tư số bom ném trung bình hàng tháng ở Cao Ly. |
Mọi nhà cũng đều làm lễ cúng bái rất thành kính vì tin rằng ngày đó là người ở dưới âm , vong nhân xá tội cho những người quá cố”. |