phúc |
Điều hay, điều tốt, do việc làm nhân đức mà ra: Nhà có phúc. Làm phúc. Văn-liệu: Phúc chủ, lộc thầy. Có phúc, có phần. Phúc đức tại mẫu. Làm phúc phải tội. Phúc chẳng hai, tai chẳng một. Có phúc đẻ con biết lội, Có tội đẻ con biết trèo. Có phúc lấy được vợ già, Sạch cửa, sạch nhà lại ngọt cơm canh. Vô phúc lấy phải trẻ ranh, Nó ăn, nó bỏ tung tành nó đi (C d). Phúc nào đọ được giá này cho ngang (K). Duyên ta mà cũng phúc trời chi đây (K). Một nhà phúc lộc gồm hai (K). Quyền hoạ phúc trời tranh mất cả, Món tiện nghi chẳng trả phần ai (C o). Dẫu vương nạn ấy ắt dành phúc kia (Nh đ m). Nợ xưa nhẹ lánh, phúc sau dành phần (Nh đ m). |