Bài quan tâm
Tôi còn nhớ lần đó anh bảo tôi là : sinh trưởng trong tầng lớp bình dân , anh xem là một trách nhiệm phải đem tài nghệ văn chương để nâng trình độ văn hoá của lớp bình dân lên cao hơn. |
Anh này vừa đi thực tế về , anh kia có ông hàng xóm vừa ở chiến trường ra họp , kể tình hình trong ấy ra sao có muôn vàn câu chuyện mà chúng tôi cần nói cho nhau nghe , bởi đối với những người viết văn , mỗi lần nói coi như một lần được nháp thử những ý nghĩ của mình , nữa đây lại được nói trước một cử toạ chọn lọc như anh em đồng nghiệp , mỗi buổi gặp gỡ quả là cả một sân khấu để người này có dịp thi thố tài nghệ , người kia tha hồ quan sát. |
Tử Hư mừng mà rằng : Nếu thế thì tiền trình của con cùng đạt thế nào chắc thầy biết rõ? Cứ như văn chương tài nghệ của anh , đương đời này không ai bì kịp , huống anh lại còn có tính trung hậu thành thực ; có điều lúc thiếu thời thường lấy văn tài mà kiêu ngạo với người khác , cho nên trời mới bắt đỗ muộn để phải chùn nhụt cài nết ngông ngáo đi. |
Thế mà bè bạn thì nhiều người đi làm quan cả , so bề tài nghệ cũng chỉ như nhau mà thân danh khác xa nhau lắm ; kẻ sướng người khổ như thế là cớ làm saỏ Dĩ Thành nói : Phú quý không thể cầu , nghèo cùng do tự số cho nên núi đồng mà chết đói họ Đặng (6) , thằng Xe mà làm khố chàng Chu (7) ; có duyên gió thổi núi Mã Đương (8) , không phận sét đánh bia Tiến Phúc (9). |
Sau có một ban bô lão thượng thọ của đám hội cắt ra trông nom võ đài một cụ Châu Chấu , một cụ Bọ Ngựa , một cụ Cành Cạch , một cụ Cào Cào , một cụ Niềng Niễng , các cụ ra nói với chúng tôi rằng : Thưa hai võ sĩ , đất lành chim đậu , hai võ sĩ qua đây , lại có lòng lên thi thố tài nghệ siêu quần , thiên hạ không còn ai đối địch nổi , thật là phúc cho chúng tôi. |